"Nếu bạn bảo tôi làm bánh, tôi sẽ làm bánh quy và bánh chanh, chứ không phải bánh sôcôla hay bánh nho khô yến mạch. Bản sắc của người Italy luôn ở trong tôi", Calistri, 46 tuổi, sống tại Nashville, cho hay.
Calistri luôn muốn sống ở nước ngoài, nhưng nghĩ rằng sở hữu quốc tịch Italy là điều không thể. Theo luật Italy, phụ nữ có thể chuyển quốc tịch cho con của họ sau năm 1948, thời điểm hiến pháp hiện tại của quốc gia này có hiệu lực. Bố của Calistri sinh năm 1947, nên ông không thể thừa hưởng quyền công dân Italy từ mẹ. Ông của Calistri cũng từ bỏ quốc tịch Italy khi nhập tịch vào Mỹ.
Hồi tháng 5, Calistri bắt đầu làm việc với chuyên gia khai vấn, người thúc đẩy xem lại điều luật trên. Calistri phát hiện ra rằng sau một phán quyết mang tính bước ngoặt được đưa ra năm 2009, mọi người nhiều lần tranh cãi về luật dòng dõi năm 1948 tại tòa án và giành chiến thắng.
Do đó, bà quyết định nộp đơn xin cấp quốc tịch. "Đại dịch thực sự đã khiến tôi hiểu ra những điều cơ bản. Bạn phải xem xét điều mình cần trong cuộc sống và điều gì quan trọng nhất. Đó là gia đình tôi chứ không phải thứ gì khác. Bản sắc và văn hóa sẽ quyết định tôi là ai và tôi là gì", bà nói.
Calistri là một trong hàng trăm người liên hệ tới Italian Citizenship Assistance, tổ chức giúp người muốn xin hộ chiếu Italy, trong vài tháng qua.
"Chúng tôi đã thấy số lượng người liên hệ từ tháng 5 đến nay tăng gấp 5 lần so với năm ngoái", Marco Permunian, người sáng lập tổ chức nói và thêm rằng đội ngũ 48 người của ông bị quá tải. "Chúng tôi có nhiều yêu cầu tới mức không thể giải quyết hết".
Bà Calistri dự kiến chuyển tới Italy cùng con gái 9 tuổi và mẹ 73 tuổi ngay khi nhận được hộ chiếu mới.
Khi đại dịch tàn phá nước Mỹ, nhiều người dân nước này nhận thấy quyền công dân thứ hai hoặc quyền thường trú ở một quốc gia khác là yêu cầu cần thiết. "Ngay cả những điều cơ bản nhất cũng bị chính trị hóa", theo Anjelica Triola, 34 tuổi, cũng có gốc Italy và là giám đốc kinh doanh của Wethos, công ty giúp người làm nghề tự do phát triển sự nghiệp.
Cô lấy ví dụ về vấn đề khẩu trang. "Ông bà tôi đã đến đây để được tự do, nhưng có cả một thế hệ đang tìm cách trở về để theo đuổi quyền tự do tương tự", cô nói.
Một số người xem đây như bảo hiểm tự do đi lại trong tương lai. Trong khi một số khác trong thời gian rảnh rỗi vì cách biệt cộng đồng đã nộp đơn xin cấp quyền công dân thứ hai, điều nằm trong kế hoạch dài hạn của họ.Hai con đường để có hộ chiếu thứ hai mà không cần sống và làm việc ở nước ngoài: bỏ ra số tiền lớn để mua hoặc chứng minh có gốc gác của nước đó.
Nhiều quốc gia cung cấp thị thực cho người đầu tư, chương trình thường được gọi là "thị thực vàng". Một số nước, như Cyprus, St. Lucia, Grenada, Malta, Thổ Nhĩ Kỳ và Montenegro, cấp quyền công dân cho người mua đất đai hoặc đầu tư.
Mỗi quốc gia đều có quy định riêng. Ở Cyprus, chính phủ mất khoảng 8-12 tháng để giải quyết đơn xin cấp hộ chiếu thông qua đầu tư, nhưng ở Montenegrp chỉ mất ba tháng, theo Henley & Partners, công ty luật ở Anh, chuyên tư vấn cho khách hàng thuộc tầng lớp thượng lưu có nhu cầu này.
"Đại dịch đã tác động tồi tệ theo nhiều cách", Paddy Blewer, giám đốc Henley & Partners, nói và thêm rằng nó chính là điểm khởi đầu cho nhiều khách hàng của họ nghĩ tới việc sở hữu hộ chiếu thứ hai.
Blewer cho biết yêu cầu gửi đến Henley & Partners đã tăng gấp rưỡi từ tháng 1 tới tháng 4 năm nay so với cùng kỳ năm ngoái. Khách hàng của công ty này thường phải trả khoảng 24.000 USD tới gần 600.000 USD tùy theo mức độ phức tạp của từng trường hợp.